Các nhà khoa học đã xác định được một lý thuyết hợp lý để giải thích cho sự hình thành của các lỗ đen siêu nặng.
Hệ Mặt Trời có 8 hành tinh. Năm 2006, các nhà thiên văn học đã xếp loại Pluto là một hành tinh lùn, cùng loại với Eris, Sedna, Quaoar, Ceres và có lẽ vẫn còn rất nhiều những thiên thể nhỏ khác trong Hệ Mặt Trời. Chúng được định nghĩa là những thiên thể quay quanh Mặt Trời nhưng không đủ lớn (khác với những hành tinh thông thường) để chiếm ưu thế tuyệt đối về hấp dẫn trên quỹ đạo của chúng.
Các hành tinh trong Hệ Mặt Trời của chúng ta có hai dạng: Một số ở dạng rắn và một số ở dạng khí. Nhưng tất cả các vệ tinh trong Hệ Mặt Trời của chúng ta đều ở dạng rắn, ngay cả những vệ tinh quay quanh những hành tinh khí khổng lồ. Vậy tại sao các vệ tinh trong Hệ Mặt Trời của chúng ta không ở dạng khí? Và liệu có những vệ tinh khí ở những nơi khác trong vũ trụ hay không?
Có thể bạn biết rằng Sirius là sao sáng nhất trên bầu trời đêm. Nhưng liệu Sirius có phải là sao có độ chói (tức chỉ công suất phát xạ của sao) lớn nhất hay không? Câu trả lời là không. Đối với các nhà thiên văn, từ “độ chói” (hay còn gọi là “độ trưng”) dùng để chỉ độ sáng thực sự hay cấp sáng tuyệt đối của một ngôi sao. Nói một cách đơn giản hơn, nếu tất cả các sao đều nằm cách Trái Đất một khoảng như nhau thì liệu Sirius có còn là sao sáng nhất nữa hay không? Chắc chắn là không rồi.
Nếu nội dung của bài trên hữu ích đối với bạn, bạn có thể ủng hộ các tác giả Ở ĐÂY để chúng tôi làm ngày càng tốt hơn và mang lại kiến thức phong phú, đa dạng và - như bao lâu nay - cực kỳ chính xác tới cộng đồng.
Trân trọng cám ơn!



