Hấp dẫn vẫn là lực chiếm ưu thế trên những thang đo thiên văn lớn, nhưng khi nói về những ngôi sao trong những cụm sao mới, động lực học trong những không gian chật chội này không thể được giải thích chỉ với lực hấp dẫn.

 

Bằng chứng của nước đã được tìm thấy trong cấu trúc tinh thể của các mẫu khoáng chất từ lớp vỏ trên một vùng cao nguyên trên Mặt Trăng, thu được từ tàu vũ trụ Apollo, theo một nhà khoa học tại Đại học Michigan và các đồng nghiệp của ông.

Vào năm 1006 một ngôi sao mới đã  được quan sát ở bầu trời phía nam và đã  được ghi lại trên toàn thế giới. Ngôi sao này sáng hơn gấp nhiều lần Sao Kim và thậm chí có  thể sánh với độ sáng của Mặt Trăng. Độ sáng cực đại của nó còn tạo ra bóng và nó có thể nhìn thấy được vào ban ngày. Gần đây, các nhà thiên văn học đã xác định được địa điểm của supernova* này và đặt tên cho nó là SN 1006. Họ cũng tìm thấy một vành đai vật chất tỏa sáng và đang mở rộng ở chòm sao phía nam của Lupus (Chó Sói) tạo nên phần còn lại của vụ nổ.

Các nhà thiên văn học từ dự  án CLUES đã xác định một quá trình gọi là “Hút lưới vũ trụ” như một cách mới để giải thích vấn đề về các thiên hà lùn: số lượng ít ỏi những thiên hà lùn đã được quan sát ngược lại với dự đoán của lý thuyết về Vật chất tối lạnh và Năng lượng tối.

Thứ hai vừa qua, tổng thống Iran, ông Mahmoud Ahmadinejad tuyên bố ông đã sẵn sàng trở thành người đầu tiên của quốc gia này bay vào vũ trụ trong chương trình không gian của Iran dự kiến sẽ đưa người ra khỏi Trái Đất vào năm 2020.