Phần hai VŨ TRỤ
QUAN PHƯƠNG ĐÔNG |
Tác giả: Bùi Dương Hải
Có lẽ từ Vũ Trụ đă quen thuộc với
mọi người, được dịch ra là Universal, là
khái niệm Toàn thể. Đây là từ Hán, xuất
hiện trong Đạo Đức Kinh: “Cái có thực mà
không xác định được nơi chốn th́ gọi
là Vũ, cái lâu dài mà không truy được nguồn gốc
th́ gọi là Trụ”. Như vậy Vũ là
Không gian vô tận, Trụ là thời gian Vô tận. Những từ Càn Khôn, Thiên Địa, Trời
Đất chỉ thể hiện phần nào khái niệm của
Vũ trụ mà thôi.
8. NHỮNG
TRUYỀN THUYẾT
Thần thoại về Khai thiên Lập địa của Trung Hoa có nhiều, và không thống nhất. Tại đây chỉ nêu tư tưởng qua một số truyện mà thôi.
Khởi
thủy Thế giới
Hăy nghe huyền thoại
Bàn Cổ mở mang
“Giữa khoảng
mênh mông hỗn độn, mờ mịt chưa phân, như
ḷng trắng ḷng đỏ trứng gà, có một người
là Bàn Cổ, lấy cái khí trong mà nhẹ bên trên tạo thành
trời, cái đục mà nặng bên dưới tạo
thành đất. Bàn Cổ mỗi ngày biến
đổi chín lần, mỗi ngày cao thêm một trượng,
trời cao thêm chừng ấy và đất dầy thêm chừng
ấy. Ông sống một vạn tám ngàn năm, th́ trời
cao lắm và đất dày lắm. Khi ông chết, hai mắt
thành mặt trời mặt trăng, nước mắt
thành sông, mỡ thành biển cả, thân thể thành núi non, râu tóc thành cây cối…”
Và những ḍng đầu tiên của câu truyện nổi tiếng Tây Du Kư của Ngô Thừa Ân:
“Từng nghe số
của trời đất, gồm một trăm hai
mươi chín ngh́n sáu trăm năm (129,600) gọi là một
Nguyên, chia làm 12 Hội là: Tí Sửu Dần Măo Th́n Tỵ Ngọ
Mùi Thân Dậu Tuất Hợi; mỗi Hội
là một vạn tám trăm năm (10,800).
Khi
đó vào cuối hội Tuất là lúc tất cả tối
tăm mờ mịt.
Sang
đến hội Hợi tất cả c̣n hỗn độn,
chưa phân chia.
Trải năm
ngh́n bốn trăm năm (5400), hội Hợi sắp hết
quay lại từ đầu, chuyển sang hội Tư, mới
dần dần tách biệt.
Sang
hội Tư, trời đất bắt đầu có rễ,
Âm Dương giao hoà thành gốc của vạn vật.
Trải 5400
năm, đúng giữa hội Tư, những thứ nhẹ
trong bay lên thành Trời, tạo ra Nhật Nguyệt Tinh Thần
tức là Tứ Tượng. Cho nên nói Trời mở ở
Tư.
Trải qua 5400
năm, hội Tư sắp hết, dần sang hội Sửu,
đất dần dần ngưng kết.
Lại trải
qua 5400 năm, đúng giữa hội Sửu, những thứ
nặng đục ngưng xuống tạo ra Nước,
Lửa, Núi, Đá, Đất gọi là Ngũ h́nh, cho nên nói
Đất (Khôn) mở ở Sửu.
Lúc này giao hoà Âm
Dương mà sinh ra Bát quái: Càn Khảm Cấn Chấn Tốn
Ly Khôn Đoài.
Lại qua 5400
năm, đúng vào hội Dần, sinh Người, sinh Thú,
sinh Chim, gọi là Tam Tài. Cho nên nói Người
sinh ra ở Dần.
Khi đó thế
gian có 4 châu lớn là Đông Thắng Thần châu, Tây
Ngưu Hạ châu, Nam Thiệm Bộ châu, Bắc Câu Lư
châu.”
Truyện
Bàn Cổ hoàn toàn hoang đường, nên chỉ được
coi như truyện cổ tích. C̣n
quan niệm như trong Tây Du Kư mô tả mới được
coi là chủ đạo về tạo lập thế giới
của người Trung Hoa. Theo đó Quan niệm về
sự h́nh thành của vũ trụ rất rơ ràng: Tự
nhiên vận động mà thành, không có một Đấng
sáng thế nào tạo ra. Tự nhiên hay c̣n gọi là Trời,
Tạo hóa, là hằng tồn, bất biến, nhưng không
phải là người. Chính v́ thế đă có
ông vua đời Thương mang cung tên ra bắn Trời,
hoặc dân chúng oán trách trời.
Điều đặc
biệt là trước khi có Nguyên hiện tại (sinh ra Trời
Đất) th́ trong thuyết đó đă đề cập
đến một Nguyên trước đó rồi, mà ḍng
đầu tiên, “cuối hội Tuất”, tức Hội Tuất
của Nguyên trước đó. Như vậy trước
khi h́nh thành thế giới này, đă từng có “một cái
ǵ đó”, nhưng rồi hỗn độn, để phân
chia trở lại, thành Trời Đất hiện tại.
Vào thời
kỳ nhà Thương, người Trung Hoa đă không coi có
một Đấng Thượng đế tối cao Sáng tạo
là người hữu h́nh, nguyên thủy nữa. Đời
sau đặt Vua cho Trời, đó là Ngọc Hoàng Đại
đế, hay Thiên hoàng Thượng đế. Nhưng Ngọc
Hoàng vốn chỉ là Người, đă tu hành tới 1550
kiếp, nắm giữ được quy luật của
thiên nhiên, mà lên Thiên đ́nh làm vua. Tất cả các thần
thánh đều từ con người, hoặc sinh vật
chuyển hóa. Không ai trong số đó có khả
năng tạo ra thế giới như trong Kinh thánh Kitô
giáo. Thậm chí một con khỉ như
Tôn Ngộ Không cũng đ̣i cướp cái ngôi vị ấy,
làm vua bầu trời. Con khỉ đó là sản phẩm
của tự nhiên, khi có khả năng nhất định
là có quyền đ̣i làm vua, chứ không có quyền đ̣i
sáng thế. Ngọc Hoàng Thượng đế có khả
năng chi phối, điều khiển một số hiện
tượng tự nhiên, nhưng không thể tiêu diệt tự
nhiên được như ngày Tận thế do Thiên Chúa
giáng xuống trong Kitô giáo được.
Trong quan niệm cổ,
người Trung Hoa chia Thế giới làm 3: Thượng
nguyên là Trời, Trung nguyên là Đất, Hạ nguyên là Biển.
Đất nước của họ nằm giữa Thế
giới nên cũng chính là Trung nguyên, chia ra ngũ phục, ra
bốn phía là chốn hoang vu và bao quanh là Biển, gồm 4
Đại hải Đông tây nam bắc. Thực ra họ
không bao giờ gặp được biển phía Tây, v́
đi măi là gặp sa mạc.
Nhưng rồi cái
thế giới quan đó bị lung lay
khi có sự giao thoa với các nền văn hóa phía Tây
như
Những
Người đầu tiên là ai. Có nhiều thuyết.
(1). Bàn Cổ
Thuyết
phổ biến nhất là Bàn Cổ, như đoạn
đầu đă viết.
Theo
thuyết này, Bàn Cổ là Thiên hoàng, rồi đến Địa
hoàng, Nhân hoàng. Sau đó mới có các họ Hữu
Sào, Toại Nhân, rồi đến Ngũ
đế.
Hữu Sào có nghĩa
là Có tổ, tức làm tổ trên cây, con người thoát khỏi
thuở hồng hoang. Toại Nhân là giống
người biết làm ra lửa. Lửa chính là phát
minh vĩ đại nhất thời tiền
sử của con người. Lửa là công cụ, vũ
khí, là biểu tượng văn minh của loài người
Nhưng Tam hoàng cũng
có thể là Phục Hi, Thần Nông, Hoàng Đế, c̣n Ngũ
Long, Hữu Sào, Toại Nhân là tam Vương. (Tam
vương Thái cổ khác với Tam vương Thượng
cổ là Thành Thang, Văn vương, Vũ vương
đời Thương Chu).
(2). Phục Hi và Nữ Oa.
Phục
Hi và Nữ Oa vừa là anh em vừa là vợ chồng hoặc
là hai nửa của một bản thể, là Vô thượng
Nhân tổ phụ và Nhân tổ mẫu. Tự họ sinh ra trên thế gian, không có ai trước
họ. Phục Hi khởi thủy mang h́nh rồng, Nữ
Oa khởi thủy mang h́nh rùa, hoặc cả 2 có chung 1 thân con rắn. Từ
đó sinh ra nhân loại. Tiếp theo
sau họ Phục Hi (Phục Hi thị) là họ Thần
Nông (Thần Nông thị) rồi đến Hoàng đế
là Tam hoàng. Sau nữa mới đến Ngũ
đế (*)
(3). Bàn Cổ và Nữ Oa.
Thuyết
nói rằng Nữ Oa được sinh ra từ Bàn Cổ,
và rồi lại cùng Bàn Cổ sinh ra nhân loại.
Các thuyết đều
chỉ là truyền thuyết, không quan trọng bằng
tư tưởng không có đấng sáng thế, chỉ có
tự nhiên vận động mà thành là cốt yếu, khác
hẳn với khái niệm Đấng sáng thế
phương Tây. Khái niệm Thượng đế do
đó cũng chỉ mang ư nghĩa một vị vua trên trời
cao, chứ không phải là đấng Toàn năng, toàn quyền,
Sáng thế (Creator, Almighty). Vũ trụ không
có Đấng ngự trị nào cả.
Dù ai là
thủy tổ, th́ người Trung Hoa cũng vẫn coi trọng
nhất 3 vị Phục Hi, Thần Nông, Hoàng Đế.
Ba vị
được tôn là Khai thiên Tịch địa Thái hạo
hoàng Thượng đế, tức các vị vua tối cao
mở trời định đất, là khởi thủy của
văn minh con người. Như vậy
vai tṛ của họ c̣n cao hơn Ngọc Hoàng Thượng
đế là vị vua trời xuất hiện về sau.
Phục Hi – ngửa đầu nh́n tượng
trời, cúi đầu xem thế đất, soi lấy cái
thần minh của tạo hóa mà định ra Bát quái, làm
cơ sở cho thế giới quan Trung hoa, dạy con
người săn bắt, hái lượm; đại diện
cho giai đoạn con người t́m hiểu nhận thức
và khái thác tự nhiên. Phục Hi c̣n gọi là Thái Hạo, tức
rất sáng suốt, chói lọi.
Thần Nông – dậy cho dân biết nuôi trồng,
cầy cấy, đi nếm từng loại lá cây để
làm thuốc, đại diện cho giai đoạn con
người chinh phục tự nhiên, sản xuất nông
nghiệp, cùng với việc dùng thuốc từ thiên nhiên.
Hoàng Đế - c̣n gọi là Hiên Viên,
làm ra trang phục (Phục Hi, Thần Nông chỉ dùng lá cây
che thân), định ra các luân lư, pháp luật, nghiên cứu
cơ thể để trở thành Y thuật, với cuốn
Hoàng đế Nội kinh làm căn bản. Hoàng
đế đại diện thời đại này xă hội
đă h́nh thành chặt chẽ, các giá trị văn hóa
được xác lập, các mối quan hệ xă hội dần
được chuẩn hóa. Hoàng đế
được coi là tổ của người Hán.
Ba vị vua thượng
cổ thuộc về truyền thuyết, nên việc gán thời
đại Phục Hi 2852 TCN, Thần Nông 2737 TCN, Hoàng Đế
2697 TCN không mang nhiều ư nghĩa. Quan trọng
hơn là việc h́nh tượng hóa sự xây dựng nền
văn minh, mà về nhận thức tự nhiên th́ Phục
Hi đóng vai tṛ quan trọng nhất, là ông tổ của thế
giới quan phương Đông.
Nữ
Oa là Cửu Thiên Huyền Nữ, một vị nữ thần
tổ mẫu trong quan niệm cổ. Khi
Cung Công và Chúc Dung (thần nước và lửa) đánh
nhau, Cung Công thua đă đập đầu vào núi Bất
Chu là cột chống trời làm núi đổ, trời rách
góc đông bắc, đất sụt góc tây nam, thế gian
nguy khốn. Nữ Oa đă luyện đá vá
trời liền lại, không cần dùng đến cột
chống nữa mà trời vẫn yên, đất vẫn lành.
Quan niệm
cho trời giống như một tấm vỏ bọc trùm
lên trên mặt đất giống như một mái nhà, với
cột chống kèo đỡ. Khí
trong mà nhẹ bay lên, cứng rắn lại thành trời,
khi đục mà nặng ngưng xuống, đọng lại
thành đất. Người Trung Hoa không
giải thích là bên trên trời c̣n ǵ nữa, và đất sâu
đến bao nhiêu. Lúc này mới chỉ
có khái niệm dưới đất là cơi của người
chết, chứ chưa hẳn là khái niệm Địa ngục
nơi trừng trị người chết, vốn là sản
phẩm truyền từ Ấn Độ.
Cũng v́ mong muốn
giải thích về điều này mà h́nh thành 3 trường
phái
Tín
ngưỡng phương Đông là đa thần chứ
không phải độc thần như phương Tây. Tự
nhiên vốn là chính nó, chỉ có những con người (hoặc
thậm chí con vật, cây cối) có khả năng nhất
định th́ chi phối điều khiển được
nó, bắt nó phục vụ theo ư của
ḿnh, chứ không thể sáng tạo ra nó cũng như tiêu diệt
nó. Do đó không chỉ một mà nhiều người cùng
có khả năng điều khiển một yếu tố
tự nhiên.
Số
lượng các vị thần thánh là nhiều vô cùng. Hầu
như không có vị thần nào cai quản
được tất cả những ǵ thuộc về
ḿnh. Thủy đức tinh quân cai quản
về nước, nhưng khi nước do thần này
đổ ra chảy xuống rồi th́ cũng không thể
thu lại, mà nước lại phải lấy từ sông
hồ, do các Long vương cai quản. Hỏa đức
tinh quân cai quản về lửa, có các vật
dụng phóng hỏa, nhưng không có quyền với lửa
trong ḷ bát quái, lửa tam muội nhà phật.
Các vị
thần thánh trên trời chi phối những yếu tố
thuộc về tự nhiên. Do sự du nhập của
Phật giáo, rất nhiều thần thánh Trung hoa có gốc
từ Ấn Độ, cũng định ra 33 tầng trời,
mà vị vua là Ngọc Hoàng thượng đế, có vị
trí là Thiên chủ giống như Đế Thiên Đế
Thích (Indra) chứ không phải Đấng sáng tạo. Trên trời, một cơ cấu xă hội
được định ra giống như dưới mặt
đất. Có các thứ bậc cao thấp,
có tranh chấp, chiếm đoạt, giết chóc, cũng lấy
nhau sinh con đẻ cái. Có vị thần nhỏ bé hạ
tiện phải hầu hạ vị thần cao cấp
hơn, thưởng phạt, thăng quan tiến chức.
Chư Thần hoàn toàn là một xă hội, một xă hội
tưởng tượng mà người trần mơ ước,
nơi họ làm những công việc theo
quyền hạn và nghĩa vụ, và không.phải lo cuộc
sống vật chất.
Bên cạnh
thần thánh c̣n có bậc tiên. Đó
là những người tu luyện đạt đến mức
độ ḥa nhập với thiên nhiên, trường sinh bất
lăo. Tiên không có chức vụ, tự do hơn thần
nhưng cũng ít quyền lực hơn thần.
Các thiên thể trên
trời đều có thần thánh cai quản.
Nhưng họ cũng chỉ có vai tṛ là
người đại diện. Sự chuyển động
của các thiên thể không phải do họ quyết định,
mà là tự thân thiên thể đó vận hành. Đường
đi của Mặt trời, Mặt trăng không phải
do Thái dương, Thái âm Tinh quân thay đổi được.
Khi các vị này có việc rời khỏi “mảnh
đất” của ḿnh (do Ngọc Hoàng sai bảo chẳng hạn)
th́ các thiên thể vẫn di chuyển b́nh thường.
Trong cuốn
truyện “Phong thần”, có thể thấy việc gán những
con người vào với các thiên thể như thế nào. Vai tṛ
các thần chỉ giới hạn ở việc cai quản sự vật với con người
dưới mặt đất mà thôi.
Thần
thánh tiên dù là bậc trường sinh bất lăo và có thể
bất tử, nhưng vẫn có một khái niệm bao trùm
lớn hơn là Số Mệnh. Thậm chí có thể gọi
đó là Thiên Mệnh, là Trời. Đó là quy luật khách quan, cái đă vận hành
sinh ra vũ trụ, mà thần thánh cũng chỉ là một
bộ phận nhỏ của tự nhiên, không thể nằm
ngoài quy luật đấy.
Nếu
Số Mệnh đă đến, th́ Tôn Ngộ Không cũng
có thể làm Thượng đế được.
(Khi có
Phật giáo truyền vào, th́ mới h́nh thành tư tưởng
vượt ngoài ṿng Số Mệnh đó).
Khi mới đến
Trung hoa, các giáo sĩ phương Tây đă phải dùng danh
xưng Thượng đế để gọi Đấng
sáng tạo, sau đó mới đổi thành Thiên Chúa, để
khác biệt với các vị Thượng đế vốn
chỉ là các thần.
(*) Thời Thái cổ, ngôi vị Hoàng và Đế chỉ dành cho các vị vua huyền thoại. Hai chữ này vốn có nghĩa là người được tôn quư ở bên trên (như mặt trời) và được mọi người nghe theo. Các vị Vua thời Thượng cổ Hạ Thương Chu xưng là Vương, Chữ Vương gồm 3 vạch ngang và 1 vạch dọc nối lại, với ngụ ư vua là người liên kết cả Trời ở trên, Đất ở dưới, và Người ở giữa. Khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc, coi ḿnh công vượt Tam hoàng, đức hơn Ngũ đế, nên mới ghép lại thành ngôi vị Hoàng đế. Ngoài ra trong nghĩa cổ, Hậu cũng có nghĩa là vua, sau mới dành riêng để gọi phụ nữ.