Mặc dù hàng nghìn hành tinh đã được phát hiện trong thiên hà Milky Way, nhưng hầu hết đều nằm cách Trái Đất chưa đầy vài nghìn năm ánh sáng. Tuy nhiên, thiên hà của chúng ta có đường kính hơn 100.000 năm ánh sáng, gây khó khăn cho việc điều tra sự phân bố của các hành tinh. Nhưng giờ đây, một nhóm nghiên cứu đã tìm ra cách để vượt qua rào cản này.
Một nhóm nghiên cứu quốc tế do các nhà nghiên cứu từ Viện Vật lý thiên văn Canarias (IAC) dẫn đầu đã khám phá ra, với mức độ chi tiết cao hơn, các hiệu ứng vật lý và hóa học trong tác động của một luồng khí tiền sao bên trong tinh vân Orion. Nghiên cứu được thực hiện nhờ sử dụng các quan sát bằng kính thiên văn VLT và dữ liệu hình ảnh 20 năm của kính thiên văn không gian Hubble. Các quan sát cho thấy bằng chứng về sự nén và nhiệt độ tăng được tạo ra bởi sóng xung kích, cùng sự phá hủy các hạt bụi, dẫn đến sự gia tăng đáng kể độ phong phú của các nguyên tử sắt, niken và các nguyên tố nặng khác trong tinh vân Orion. Các kết quả gần đây đã được công bố trên Astrophysical Journal.
Quan điểm phổ biến rằng sao lùn trăng là các sao trơ và mờ dần một cách chậm chạp vừa bị thách thức bởi những quan sát từ kính thiên văn không gian Hubble của NASA/ESA. Một nhóm các nhà thiên văn quốc tế đã tìm thấy bằng chứng đầu tiên cho thấy các sao lùn trắng có thể làm chậm tốc độ lão hóa bằng việc đốt cháy hydro trên bề mặt của chúng.
Một vụ nổ supernova là kết thúc rực rỡ của một sao khổng lồ. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi của thang thời gian vũ trụ, ngôi sao nỗ lực hết mình để tiếp tục tỏa sáng nhưng rốt cục tự nó mờ dần đi và cuối cùng sụp đổ thành một sao neutron hoặc một lỗ đen khối lượng sao. Chúng ta thường nghĩ rằng tất cả các sao có khối lượng trên 10 lần Mặt Trời sẽ kết thúc dưới dạng một vụ nổ supernova, nhưng một nghiên cứu mới cho thấy điều đó không đúng.
Hệ Mặt Trời của chúng ta hiếm tới mức nào? Đã khoảng 30 năm kể từ những khám phá đầu tiên về những hành tinh quanh các sao khác không phải Mặt Trời, chúng ta ta đã biết rằng các hệ hành tinh là phổ biến trong thiên hà. Tuy nhiên, phần nhiều trong số chúng khá là khác biệt với Hệ Mặt Trời mà ta vốn quen thuộc.
Các nhà thiên văn vừa mới tìm thấy bằng chứng ấn tượng về một lỗ đen hay một sao neutron đã di chuyển xoắn vào trong lõi của một sao đồng hành và khiến sao này phát nổ dưới dạng supernova. Các nhà thiên văn đã thu được dữ liệu từ khảo sát bầu trời VLASS – một dự án thực hiện trong nhiều năm sử dụng đài quan sát Karl G. Jansky Very Large Array (VLA) của Quỹ Khoa học Quốc gia (Mỹ).
Nếu nội dung của bài trên hữu ích đối với bạn, bạn có thể ủng hộ các tác giả Ở ĐÂY để chúng tôi làm ngày càng tốt hơn và mang lại kiến thức phong phú, đa dạng và - như bao lâu nay - cực kỳ chính xác tới cộng đồng.
Trân trọng cám ơn!

